Nhìn cảnh ai ơi thấy chạnh lòng
Nằm co lạnh réc tấm thân cong
Không Cha, không Mẹ không nhà cửa
Cảnh khổ đời em mang chất chồng
Gío gọi mây sầu kéo mưa bay
Tìm đâu chỗ tạm trú đêm nay
Ẩn thân em náu ngày qua bữa
Xin chén cơm dư lót lòng này
Khổ lụy đời em suốt kiếp mang
Mồ côi em sống giữa muôn ngàn
Nhìn người qua lại trên hè phố
Có một lần nào buông tiếng than
Trách hỏi vì sao phận bẽ bàng
Tháng ngày cùng bóng bước lang thang
Đầu đường xó chợ tìm đâu được
Một chút tri ân tấm lòng vàng
Để xin chia sẻ những buồn vui
Lắm lúc lòng nghe quá ngậm ngùi
Hay vá dùm em tôi mảnh áo
Từ lâu đã rách tự lâu rồi
Cũng một kiếp người sao em tôi
Sinh ra bạc phận giữa dòng đời
Làm sao vá hết, làm sao vá
Bất hạnh đời em chiếc áo tơi
Chạnh lòng tôi mãi nghĩ về em
Biết đến bao giờ được ấm êm
Mượn chút tình người xin sưởi ấm
Hồn em băng giá lúc vào đêm
Ngủ đi này bé thơ ngây ơi
Chớ thức mà nghe dạ ngậm ngùi
Mí mắt em đau sầu đọng lại
Bao dòng nước mắt chưa lần nguôi
Làm ta chạnh lắm kẻ qua đường
Nén được làm sao giọt lệ tuôn
Khóc cảnh thân em đời nghiệt ngã
Lòng nghe chết liệm với niềm thương.