Tôi vốn là thi sĩ của tình yêu,
Viết nên chữ tình người trong diễm lệ !
Ai có hỏi ? Tôi cầu xin Thượng Đế !
Đem tương tư đi rao bán cho người …
Bằng môi tươi, má đỏ mắt đười ươi,
Tóc xanh biển giữa hai trời sóng ngực.
Bởi Tôi muốn trăng sao bừng dậy thức,
Lửa mặt trời địa ngục đốt thiêu môi…
Chớ lãng quên từng cặp mắt xa xôi,
Thơ nhuộm máu con tim Em gọi gấp,
Có phải thật lòng yêu Tôi đã dáp
Xuống mắt Em từng miếng trẻ long lanh !
Tôi vốn là thi sĩ tuổi rừng xanh ?
Biển cát mặn, sóng phù sa, lãng tử…
Bốn cõi nhớ năm sắc màu Chức Nữ…
Giải Ngân Hà tình tự bước Thơ đi,
Cho Tôi tỉm một chữ mới lưu ly,
Trong thành quách nước mắt chưa ráo khóc ?
Để bóng tối nhiệm mầu đen xuống tóc,
Có Em ngồi nhóm lên lửa kiêu sa,
Mà nghe trời thảo mộc ọc thơ ra..
Lời thi sĩ của tình yêu đã mọc.
Cất lên tiếng từ thượng tầng trí óc,
Trong có Em và có cả Tôi Say !!!
(sưu tầm Virtual_world)