Không yêu sao nhớ?
Không yêu sao mong chờ?
Không yêu sao không thấy là nhắc nhở?
Không yêu sao tìm kiếm?
Không yêu sao lại quan tâm?
Không yêu sao nói nhiều thế?
Không yêu sao cứ làm người ta khóc?
Không yêu sao khiến người ta nhớ mong?
Không yêu sao làm người ta đau lòng?
Không yêu sao vô tình, vô tâm, nhưng lại quan tâm vô ý thế hả?
Không yêu thì mặc kệ người ta đi, đừng đến gần cũng đừng đóng thay phần của người yêu người ta thế!
Không yêu thì đừng trêu đùa, đừng ở bên cạnh, đừng làm cho người ta cảm thấy yếu đuối rồi lại dựa dẫm nghe không!
Không yêu thì đừng kể chuyện của mình vô tình lại làm người ta khóc. Có thể cười một lúc... nhưng chỉ là dấu kín thế thôi!
Không yêu thì đừng đến rồi đột nhiên biến mất... làm người ta lục lọi kiếm tìm. Làm ban đêm người ta không ngủ được... làm cho tâm hồn bay bổng đi đâu.
Không yêu thì đừng đáng yêu đến vậy... như thế khiến người ta yêu lắm đấy.
Không yêu thì thờ ơ đi, đừng quan sát nhìn theo người ta làm gì. Đừng khiến người ta vui rồi sau đó lại buồn lắm vì biết rằng đấy không phải là quan tâm.
Không yêu thì thôi. Dứt khoát đi. Lạnh lùng một tí. Bơ người ta đi. Nói hẳn là "không thể yêu được". Đừng khiến người ta hiểu lầm, được chứ?