Vắng Em rồi ? Ai nói chuyện hôn môi !
Ai dỗ ngọt vần thơ đêm thiếu vắng ?
Hỡi đôi mắt có muôn ngàn ánh sáng…
Có nhìn Em giống như một vì sao !
Nên lòng Anh sao lạ quá chiêm bao,
Tưởng tinh tú trong sương mờ khói thuốc ?
Và những lúc Em cười theo nhịp bước,
Trong vòng tay Anh thở nhẹ vào môi !
Đến bồi hồi đường răng trắng xa xôi,
Làm má đỏ mắt hao đi lóng lánh.
Có phải thật mùa Xuân theo cực mạnh ?
Những cánh rừng giữa trời đất mênh mông,
Anh đưa Em vuốt ve tóc mây bồng,
Gió ngơ ngẩn rung rinh từng giọt nắng,
Trên da thịt sương vương đầy ngõ trắng ?
Lộ sa lầy mê hoặc sắc mông lung !
Vắng Em rồi ? Ai ngồi khóc chân dung !
Ai lau mắt ? Ai cúi đầu thổn thức !
Ai đánh thức ? Trái tim vào Địa ngục !
Cho lòng mềm chưa đủ nghĩa yêu đương ?
Hay say sưa vốn là chuyện hoang đường !
Và tuổi trẻ gió làm bằng nhánh tóc…
Mỗi nhánh khóc trong Em ? Anh đã mọc !
Trước Thánh đường Anh lỡ dại hôn Em !!!
(sưu tầm Virtual_world)