virtual_world Thành viên mới
Tổng số bài gửi : 97 Điểm : 4737 Danh vọng : 3 Ngày sinh : 10/01/1990 Ngày tham gia : 13/01/2012 Tuổi : 34
| Tiêu đề: Không anh nhịp tim vẫn đập, nhịp cuộc sống vẫn rộn ràng Mon Jan 23, 2012 3:31 am | |
| Những ngày không có anh ở bên … Em chênh vênh nhiều lắm nhưng không đếm thời gian và lật lại từng trang kỉ niệm, vì như thế em sẽ lại “mềm yếu” mất thôi.
Nghẹn ngào trong nỗi nhớ anh, nhớ đến se sắt lòng. Anh ơi! Mùa hè đã qua rồi, là mùa hè đầu tiên của hai đứa mình đó. Mìh đã từng muốn được cùng nhau ngắm mưa, cùng nhau bước dưới con mưa và bây h cứ mỗi lần nhìn thấy trời mưa em lại nhớ anh, nhớ thật nhiều. Mưa làm cho nỗi nhớ dài hơn phải không anh? Sau mưa là gì nhỉ? Là mặt đường sũng nước, là ướt át, là… nhưng sau mưa có lúc trời lại sáng, mà cũng có khi trời lại tối nếu là mưa lúc chiều chập choạng, nhưng tất cả đều tươi mới hơn và đầy tràn sức sống hơn. Vậy thì sau những “cơn mưa” của lòng người là gì nhỉ? Là được tắm mát cho tâm hồn phải không anh, cũng ướt át và đầy nước nhưng … có phải là sẽ mềm mại và rộng mở hơn không? Và có phải cả anh và em cũng đang có những “ cơn mưa” như thế ở trong lòng…
Em tự hỏi, không anh em ra sao, làm gì, sẽ sống như thế nào? Và câu trả lời hàng ngày vẫn tiếp tục, không có anh ở bên mọi thứ đã thay đổi nhưng nhịp tim vẫn đập, nhịp cuộc sống vẫn rộn ràng. Vì thế, em vẫn tiếp tục dù cả những lúc không anh. Và vì, phía trước, có nhiều thứ vẫn đang chờ em và có cả anh ở đó nữa a nhỉ
Em muốn để tất cả vào một góc, muốn tặng tất cả những gì đã qua cho người bạn mang tên “ngày hôm qua”, để rồi chỉ “chơi” thân với ngày hôm nay và đi tìm tương lai ở ngày mai thôi. Muốn trả anh về cho ngày hôm qua lắm, muốn trả lại những con đường đã đi cùng nhau, trả lại một vòng tay ôm, trả lại những phút giây yêu thương mình đã có. Vì kỉ niệm là điều gì đó, nhói đau lắm nếu mà mình thương nhớ nó quá nhiều. Nhưng mà, em không làm được.
Tình cảm cho anh cứ tựa như những tế bào sống, nó lớn lên từng ngày, từng ngày trong em. Em cảm nhận được sự lớn lên của nó anh à. Ngay cả những lúc mà nó đã có được những điều kiện cần nhưng chưa đủ, để có thể không tiếp tục “ lớn” lên nữa ấy. Nhưng mà nó vẫn mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn cả lí trí và con tim em. Em “ ghét” nó thật, “ghét” cảm giác nhớ thương một người đến quay quắt.
Em thương anh, là mắt, là môi, là đôi bàn tay, là bờ vai rộng, là … những điều mà chỉ mình em mới biết nó quan trọng và ý nghĩa như thế nào. Em thương anh từ những lần vượt đường xa để lên đây, từ những buổi trưa vượt qua nắng nóng, qua cơn đói ... thương lắm tất cả những gì thuộc về anh.
Cuộc đời dài và rộng, mà cuộc sống thì lại đầy những bộn bề, lo toan. Chỉ có một cuộc đời, chỉ có một lần sống, nhưng lại có nhiều lần để yêu. Yêu đời, yêu người và yêu anh nhiều lắm. Lắm lúc em đớn đau trong những lần yêu thương ấy. Nhưng như thế mà em lại thấy mình “lời”, thấy mình được nhiều hơn mất. Được là được yêu thương, được cảm thông và chia sẻ không chỉ là tình yêu mà là tình người, tình thân giữa những người không phải là người thân.
Anh biết không? Những lúc như thế này, là những lúc em tin và yêu anh hơn. Tin vào tình cảm của mình dành cho anh hơn. Tin vào những yêu thương mình có, tin vào một đoạn đường dài mình sẽ bước đi tiếp cùng nhau.
Không nói anh là định mệnh của em, nhưng anh là “duyên”, một chữ “DUYÊN” em viết nắn nót ở trong lòng, một chữ duyên mà em mong là sẽ không bao giờ phải xa cách.
Anh ơi! Ngón áp út bàn tay trái của em xinh lắm đúng không? Em chờ anh mang nhẫn cho bé áp út đấy. Một vòng tròn tình yêu, là sự tin cậy, tín nhiệm và bền chặt mà mình sẽ cùng nhau gắn bó, anh nhé! | |
|